"Muốn đi ra ngoài thì phải nghe theo yêu cầu của tôi, không được tạo thành tổn thương không thể phục hồi đối với nhân loại, không cho phép bại lộ sự tồn tại của trạm thu nhận, không cho phép vi phạm yêu cầu của tôi!"
Thỏ yêu điên cuồng gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút lơ đểnh, một khi ra ngoài rồi muốn làm thế nào còn không phải phụ thuộc vào tâm tình của cô sao.
Ôn Văn híp mắt nói: "Nếu cô đã đồng ý rồi, vậy tôi muốn tăng thêm chút đảo bảo, cô không có ý kiến chứ?"
"Đảm bảo?"
Thỏ yêu nghiêng đầu, không biết Ôn Văn muốn làm gì.
Ôn Văn đưa tay về phía thỏ yêu, xiềng xích màu đen dữ tợn từ trong tay anh tuôn ra, giống như lũ rắn độc tỏa ra ý xấu.
Thỏ yêu bị dọa co rụt về phía sau, cô từng bị thứ xiềng xích này đày đọa, trong lòng có bóng ma tâm lý rất lớn.
Ôn Văn đẩy tay tới phía trước, thỏ yêu không thể động đậy, sau đó Ôn Văn mong đợi nói: "Lần đầu tiên dùng năng lực này, rốt cuộc sẽ là dáng vẻ thế nào nhỉ?"
Xiềng xích chợt tiến về phía thỏ yêu, quấn lấy nó, một sợi xích chui vào sau ổ thỏ yêu, bốn sợi khác phân biệt chui vào trong tay chân.
Xiềng xích này không biết làm thế nào tiến vào, da của thỏ yêu không hề bị tổn hại, nhưng nhìn nét mặt thì quá trình này cũng không tốt đẹp gì.
Thỏ yêu cảm thấy đau đớn như bị kim châm, loại cảm giác này giống như chậm rãi đâm vũ khí vào trong cơ thể vậy, đau đớn này người ở bên cạnh không có cách nào cảm nhận được.
Cơ thể của thỏ yêu vì đau đớn mà vặn vẹo, phát ra tiếng gào thảm thiết.
Có điều Ôn Văn lại xem đầy hào hứng, cảm giác đau đớn chân thật này thuận mắt hơn dáng vẻ giả vờ đáng thương của nàng ta trước đó rất nhiều.
Tất cả quái vật đều có thể nghe thấy tiếng hét thảm đó, chúng nó hiểu được, Ôn Văn nói sẽ thả chúng ra ngoài hít thở không khí có lẽ không phải là chuyện tuyệt vời gì.
Mà điều này cũng làm chúng nhớ lại sự sợ hãi khi bị đại ma vương Ôn Văn chi phối.
Dáng vẻ của thỏ yêu cực kỳ đáng thương, chỉ cần không phải người có ý chí sắt đá thì rất khó có thể nhìn được tình cảnh một đứa bé phải chịu hình phạt tàn khốc như thế.
Nhưng Ôn Văn chính là người có ý chí sắt đá, hơn nữa anh cũng biết rõ sự đáng yêu của thỏ yêu chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài mà thôi, thật ra cô ta cũng giống như những tên quái vật khác, thậm chí còn càng xấu xí hơn.
Nếu không có biện pháp kiềm chế mà thả cô ta ra ngoài, hơn chín mươi phần trăm khả năng cô ta sẽ tấn công nhân loại!
Lúc xiềng xích từ cổ theo cột sống tiến vào cuốn lấy trái tim thỏ yêu thì đột nhiên biến mất, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Nhưng biểu cảm của thỏ yêu không hề thả lỏng, cô có thể cảm nhận được cơ thể mình bị xiềng xích vô hình trói chặt.
Không, không chỉ cơ thể, mà ngay cả linh hồn hình như cũng bị xiềng xích vô hình quấn lấy!
Ôn Văn sờ cằm đánh giá hai mắt thỏ yêu, thỏa mãn nói: "Đứng dậy đi, bây giờ tôi có thể thả cô ra ngoài."
Thỏ yêu từ dưới đất bò dậy, ánh mắt nhìn Ôn Văn giống như nhìn ma quỷ mới bò ra từ địa ngục.
Trước đó mặc dù cô là tù nhân nhưng ít ra vẫn có thể kéo hơi tàn mà sống trong phòng giam, nhưng bây giờ thì tất cả mọi thứ của cô đều nằm trong tay Ôn Văn!
"À đúng rồi, tôi vẫn chưa biết cô tên gì nữa đấy."
Vành mắt của thỏ yêu đỏ ửng, khiếp sợ nói: "Tôi là Bạch Tiểu Mật."
"Vậy thì Bạch Tiểu Mật, chúc cô làm nhiệm vụ thuận lợi!"
Ôn Văn mỉm cười búng tay một cái, thỏ yêu biến mất trong không khí.
...
Lúc này, trời tờ mờ sáng.
Shermore đang vòng quanh tường vây của thị trấn Cổ Tích, giống như đang nhàn nhã dạo bước, một con sóc màu xám tro ở trên tường rào tò mò theo Shermore đi tới, hi vọng hắn có thể cho chúng chút thức ăn.
Mỗi khi đi một khoảng, Shermore lại dừng lại đặt tay lên tường, sau khi tay rời đi thì trên tường xuất hiện một dấu ấn màu trắng có ý nghĩa không rõ.
Dân mù đường, thường bị lạc lối ở những nơi xa lạ, nhưng Shermore không phải dân mù đường bình thường.
Hắn là dân mù đường thảm khốc, cho dù là đoạn đường đi qua mỗi ngày hắn cũng sẽ thỉnh thoảng đi nhầm, ở nơi xa lạ thì lại càng khó tìm đúng đường.
Nhưng đó là tình huống bình thường, ở thời điểm cần thiết thì Shermore vẫn có phương pháp đối phó, hiện giờ hắn đang làm như vậy.
Chỉ cần hắn lưu lại dấu mốc thuộc về mình ở trên tường vây xung quanh thị trấn Cổ Tích, như vậy ít nhất ở thị trấn này và xung quanh, Shermore có thể cảm nhận được phương hướng cơ bản.
Tuy chuyện này tiêu tốn không ít thời gian nhưng chỉ cần bố trí ổn thì thị trấn kỳ quái này sẽ trở thành sân nhà của hắn!
Mà chỉ đi một vòng quanh thị trấn có ranh giới rõ ràng như vậy, hắn không đến mức bị lạc đường đâu.
Ừm...
Trên đường có đi nhầm một lần, được nhân viên hỗ trợ tiến hành phong tỏa xung quanh thị trấn Cổ Tích chỉ cho quay trở lại...
Bắt đầu từ khi xảy ra sự cố, xung quanh thị trấn Cổ Tích vẫn luôn có nhân viên hỗ trợ trông coi, đây là vì đề phòng có người bình thường ngoài ý muốn tiến vào thị trấn Cổ Tích.
Nếu tình huống trong thị trấn Cổ Tích chuyển biến xấu thì cần người đóng giữ gần đó tiến hành hoàn toàn phong tỏa cách ly.
Sau khi làm dấu mốc hoàn tất, Shermore nhẹ nhàng nhảy vào trong thị trấn.
Bên ngoài thị trấn có lá chắn có thể ngăn cản người bình thường, đó là nguyên nhân con sóc kia chỉ đi theo Shermore chứ không nhảy ra.
Nhưng đối với Shermore thì không có tác dụng gì cả, hắn thậm chí không cần phải cố gắng phá giải đã có thể trực tiếp nhảy vào trong trấn.
Có điều có hơi khác với hình ảnh tiêu sái đáp xuống trong tưởng tượng của hắn, hắn giẫm lên mặt một người...
Shermore lúng túng nhảy xuống khỏi mặt người họ, sau đó cười khan hai tiếng.
Shermore không ngờ vừa mới lẻn vào đây đã bị phát hiện, bởi vì tầng lá chắn kia nên hắn không cảm nhận được có người ở nơi này.
Vây quanh Shermore là một đội binh lính mặc đồ bài tây rộng thùng thình, bọn họ mặc bộ đồ hóa trang rất buồn cười nhưng vũ khí trong tay lại là thật.
Mà Lý Đại Trang và Đào Văn cũng ở trong đội ngũ binh lính này, Lý Đại Trang chính là người bị Shermore giẫm trúng, lúc này còn đang chảy máu mũi.
"Kẻ xâm nhập xin hãy bó tay chịu trói, bằng không bọn ta sẽ dùng vũ lực..."
Binh lính bài tây kia còn chưa nói hết lời thì cơ thể đã bay lên, giống như có một sợi tơ vô hình xỏ ở sau lưng hắn, hắn quơ quào vũ khí lung tung nhưng không không thể nào giãy ra được.
Shermore bóp cằm hắn, quan sát một chút.
"Thế mà lại là người thường... xem ra quái vật có khả năng tẩy não, cần phải chú ý một chút."
Nói xong, Shermore dùng tay làm dao chặt vào cổ người này, binh lính bài tây lập tức ngất xỉu, dao tay của Shermore chuẩn hơn Ôn Văn rất nhiều, hoàn hảo đánh ngất đối phương, sức không quá lớn cũng không quá nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, những binh lính bài tây khác lập tức chuẩn bị bao vây tấn công Shermore, nhưng lúc này bọn họ lại phát hiện mình không thể động đậy được!
Shermore lần lượt tiến tới cho bọn họ một nhát chặt, hắn vừa đánh ngất bọn họ vừa lẩm bẩm: "Nếu không phải là người bình thường thì mình đâu cần phải phiền phức như vậy chứ."
Giải quyết nhóm binh lính bài tây này xong, Shermore bĩu môi nhìn thoáng qua bản đồ, sau đó đi tới một hướng, nơi đó đang diễn ra một chuyện khá thú vị.
Hắn cảm giác được mùi của Boss nhưng lại bỏ qua.
Đối với Shermore mà nói, quá trình thăm dò lại càng thú vị hơn, về phần đối đầu chính diện với Boss thì cứ để chân tướng rõ ràng rồi mới tiến hành.
Nhưng Shermore có vẻ không chú ý tới có một người bí ẩn đang lặng lẽ đi theo mình.
...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo